THƠ PHÙ ĐIÊU (PHẦN I)
Hai mươi năm qua một chữ chờ
Sông nước hữu tình cũng lặng thinh
Tiếng đàn khắc khoải sầu – thương – nhớ
Ngày về lại hoá cốt hư vô…
Có nhiều chuyện trên đời nhìn mãi vẫn không có câu trả lời, kể cả việc rời đi của một người. Đến khi hiểu ra lý do là gì thì cũng đã không còn quan trọng nữa.
Cho tôi xin về lại
Những đêm trăng tròn đầy
Thứ ánh sáng huyền diệu
Xoa dịu chốn trần gian
Cho tôi xin cạnh người
Dẫu lòng đầy trăn trở
Nhịp nối nhịp kề bên
Tiếng lòng thôi nức nở.
Mỗi lần nhìn thấy trăng khuyết đủng đỉnh nơi đầu ngõ, tôi lại nghĩ đến những thân phận kia. Trăng khuyết rồi sẽ lại tròn đầy. Ta lại hân hoan chào đón thứ ánh sáng huyền diệu ấy. Nhưng tâm tư khuyết thì thật khó để nhìn, để hiểu, thật mong manh để chờ đợi thứ hạnh phúc vẹn tròn.
*Đang cập nhật…