NGÀY HÔM NAY, TÔI THẤY
Ngày hôm nay, tôi thấy mặt trời lên cao, mặt trời xuống thấp
Và câu chuyện bắt đầu…
Ngày hôm nay, tôi thấy những chiếc xe trang trí đầy hoa đang nối đuôi nhau
Mùa cưới hân hoan về, sưởi ấm cái không gian se lạnh của tiết trời vào đông
Đóa linh lan e ấp trên đôi tay xinh đẹp, hạnh phúc làm sao giấu được qua ánh mắt
Ngày hôm nay, tôi thấy dòng người cứ thế tiếp bước nhau
Những chiếc khăn trắng lặng im trên vầng trán người ở lại
Cánh hoa rơi xuống đường, ánh mắt đỏ hoe, tiễn người về đất mẹ
Ngày hôm nay, tôi thấy mặt đất hiền hoà đang nâng đỡ bước chân mình
Mặt đất ấy đã từng khô cằn nóng rát cả đôi chân
Rồi đôi lúc lại giá lạnh, trầm ngâm trước mọi biến chuyển ở đời
Ngày hôm nay, tôi thấy một biển trời mênh mông xanh mát
Bầu trời ấy đã từng gom mây bão táp, giận dữ đến run người
Rồi lại xoa dịu nhân gian bằng sắc cầu vồng thật đẹp nơi trời mây
Ngày hôm nay, tôi thấy những cái bắt tay chào nhau rộn ràng
Phía đằng xa, nao lòng đến lạ câu chào tạm biệt cùng những cái vẫy tay không ngớt
Cuộc sống là dòng chảy miên man của gặp mặt và chia ly
Ngày hôm nay, tôi lại thấy đủ điều phơi bày trước mắt
Cả những bí mật còn chưa được gọi tên
Ánh sáng vẫn luôn song hành cùng bóng tối…
Thời gian là cái vô hình mà lúc nào cũng khiến người ta phải để ý đến nó. Dù cho thời gian có nhẹ lướt thì cái dư âm nó để lại, có lúc khiến người ta vui, đôi lúc lại khiến lòng man mác. Và chính điều đó, hình thành nên cuộc đời. Mặt trời vẫn lên cao và xuống thấp đều đặn mỗi ngày. Hơi thở vào ra nhắc nhớ tôi rằng mình vẫn đang sống, sống với cái nhịp thời gian đong đưa, khó chiều này. Nơi tôi đến đều có ngày vui đan xen ngày buồn. Nơi tôi ở có đất, có trời. Dẫu tôi có giận đất nóng, đất lạnh, hờn trời hết nắng rồi lại mưa thì những điều ấy vẫn luôn ở đó hàng tỷ năm. Liệu tôi còn buồn nhiều vì những cái bắt tay chưa kịp nóng lại phải vẫy chào để tạm biệt? Liệu tôi còn dành thời gian để đào sâu vào cái góc tối mà người ta đang cố che đậy? Hay tôi còn kỳ vọng vào luồng ánh sáng hư ảo của cuộc đời này, mong đợi chúng sẽ ngày càng rõ rệt và phóng đại hơn? Cuộc sống là dòng chảy miên man, mắc kẹt ở đâu là đau khổ ở đấy. Vui, buồn, khổ, hạnh cứ thế mà xoay vòng. Dần dần, ta sẽ học được cách chấp nhận những điều đó như sự thật hiển nhiên ở đời. Ông trời trao gì thì cứ cầm chắc, uốn nắn mọi thứ cho thật đẹp, rồi ta đi. Ai đến với cuộc đời này cũng đều mang theo một sứ mệnh. Dù đó là gì thì cũng là những trải nghiệm rất đời, để ta gột rửa cái tham sân si của mình. Tôi không biết mình đang ở nấc thang nào trên hành trình đó, tôi chỉ có chút ít câu chữ này gửi gắm đến bạn (mà cũng là để nhắc nhớ bản thân). Chúc cho tất cả chúng ta sẽ luôn thư thái như dòng nước mát lành của đất trời.
Cuộc sống là dòng chảy miên man, mắc kẹt ở đâu là đau khổ ở đấy. Ông trời trao gì thì cứ cầm chắc, uốn nắn mọi thứ cho thật đẹp, rồi ta đi.