NGÀY ÁNH MẮT VỀ
Nhiều lúc, tôi chỉ ước mình có siêu năng lực có thể nhìn thấu được những niềm đau, nỗi khổ bị chôn vùi sau ánh mắt kia, để mà mở lời trước, cho họ đỡ nặng lòng. Cái tình làm sao giấu được qua ánh mắt. Nhưng ánh mắt làm sao mà lên tiếng, nên đành lòng để tình chôn sâu. Thật là làm khó người ta!
—
Thuở bé mắt trong, người nhìn kẻ thấy, câu chuyện vẫy gọi và cất lời
Buồn vui hờn giận, em nào giấu, người đều đoán được trong màu mắt ấy
Thời gian mời gọi thêm những câu chuyện tự đáy lòng
Bụi đời vương vấn mắt trong, ở lại chẳng rời
Sợi dây vô hình trói buộc tâm can, ngả màu ánh mắt
Người không nhìn thấy được, kẻ lần mò chẳng ra
Ôi mắt trong, tháng năm dần trôi, em lạc nơi nao?
Giá như đôi mắt biết nói
Giá như thời gian không lạc trôi nơi đáy mắt
Và giá như bụi đời chỉ là kẻ vô tình chẳng thuỷ chung
Em sẽ khóc bất cứ khi nào em thấy lòng đau
Nước mắt đến thay cho những câu chuyện em muốn kể
Em sẽ cười thật tươi đón ánh ban mai hồng
Khoé mắt cười thêm nắng ngày âm u
Người sẽ biết mắt trong kia có buồn
Tình sẽ thấu trong ánh mắt cười đêm nay
Nhưng tất cả cũng chỉ là giá như…
Mắt trong ơi hỡi mắt trong
Mắt trong nhìn đời và mắt trong nhìn người
Ngày em về, liệu có còn xa?